Chương 3


Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Cái Chết Của Hoa Nhài

5

Tôi gần như quên mất.

Nếu như không phải lúc sinh, đau đớn xé rách kia làm cho tôi nhớ tới cảm giác kiếp trước bị hệ thống xóa bỏ, tôi cơ hồ sẽ quên mất tôi đang ở trong một thế giới hư ảo.

Lục Trạch cũng chỉ là đối tượng công lược lần thứ bảy của tôi.

Chờ tôi tỉnh lại, Lục Trạch bảo y tá ôm Ương Ương đến.

Ương Ương rất đẹp, làn da của con bé trắng như phấn, đôi mắt gần như trong suốt, đang chớp chớp trong lòng tôi.

Lục Trạch nói: “A Mạt, Ương Ương rất khỏe mạnh.”

Trong lòng ta sinh ra một loại cảm giác khác thường, không biết vì sao hắn luôn nhấn mạnh Ương Ương có khỏe mạnh hay không.

Thẳng đến khi Ương Ương ba tháng tuổi, hắn mang theo Sở Dao, đi tới trước mặt tôi.

Mặc dù tôi đã nhìn thấy họ với nhau trước đó, trái tim tôi vẫn chìm xuống.

Ta ôm Ương Ương, nhìn bốn mắt Sở Dao lôi kéo Tiểu Dương.

Mà tay trái Lục Trạch nắm chặt lấy cô.

“Lục Trạch, anh đây là có ý gì?” Khi tôi hỏi lời này, trên mặt Sở Dao lộ ra một nụ cười trào phúng.

Lúc này, hệ thống của tôi từ khi Lục Trạch cầu hôn tôi đã biến mất đột nhiên lên tiếng:

“Kí chủ, cảnh báo nguy hiểm.” Cô ta là nữ phụ của thế giới này, là bạch nguyệt quang của nam chủ, ba năm trước bị mẹ nam chủ bức bách rời khỏi nam chủ, hiện tại cô ta đã trở về. Ta cảm nhận được cô ta đối với kí chủ uy hiếp rất lớn, lúc này mới đến thông báo cho người.”

Ba năm trước, chính là lúc tôi đến thế giới này, gặp phải Lục Trạch thất hồn lạc phách.

Không có thắc mắc, câu hỏi của tôi đã khiens bầu không khí trở nên im lặng.

“A Mạt, em trước nghe anh giải thích.” Lục Trạch nói, “Đây là con trai của anh và A Dao, là sơ suất của anh.”

“Cho nên?”. Tôi cười khổ hỏi, “Tôi có phải nên nhường chỗ hay không?”

“Anh không phải ý tứ này…”.

Sở Dao ngắt lời hắn, nói với tôi: “Tiểu Dương là con ruột của A Trạch, nó bị suy thận, chỉ có Ương Ương mới có thể cứu thằng bé!”

Tôi bị lời nói của cô ấy làm cho chân mềm nhũn, tôi khiếp sợ nhìn Lục Trạch, biểu tình trên mặt anh nói cho tôi biết, là thật.

Hóa ra là như vậy.

Khó trách một năm trước hắn cố ý làm cho tôi mang thai, khó trách hắn vẫn luôn quan tâm Ương Ương có khỏe mạnh hay không.

Thì ra hắn sớm đã tính toán, để cho con của tôi, đi cứu con của hắn và Bạch Nguyệt Quang!

Tôi gắt gao ôm lấy Ương Ương, không ngừng lắc đầu: “Tôi sẽ không đáp ứng các người!”

Ương Ương là đứa nhỏ tôi cực khổ sinh ra, là một khối thịt rơi xuống từ trên người tôi, tôi làm sao có thể để cho con bé đi làm nguồn cung cấp nội tạng của người khác!

Tôi lại một lần nữa nhìn về phía Lục Trạch, cầu xin anh ta có thể từ bỏ ý niệm này.

Khuôn mặt của anh bao phủ trong bóng tối, một lúc lâu sau đó nói chuyện với tôi, làm cho tôi hoàn toàn sợ hãi.

“A Mạt, Tiểu Dương nó là con của anh.”

Ngụ ý, hắn không thể không cứu con của hắn và Bạch Nguyệt Quang.

“Nhưng Ương Ương cũng là con của ngươi a!” Tôi gần như gào thét những lời này.

Ương Ương bị tôi dọa sợ, rắc rắc khóc lên.

Tôi liền ôm Ương Ương cùng nó khóc.

Sở Dao thấy thế, cũng ôm lấy Tiểu Dương, nặn ra mấy giọt nước mắt, khóc nói: “Dương Dương đáng thương của mẹ, đều trách ma ma vô dụng, không cứu được con…”.

Tiểu Dương cũng gào khóc.

Toàn bộ biệt thự tràn ngập tiếng khóc.

Lục Trạch trấn an mẹ con Sở Dao, hắn nói hắn cam đoan có thể chữa khỏi cho Tiểu Dương, Lúc này Sở Dao mới lau khô nước mắt hài lòng gật đầu.

Sau đó, anh ta đi về phía tôi.

Tôi bảo vệ Ương Ương đang khóc không ngừng, gắt gao nhìn chằm chằm hắn.

Lục Trạch hắn thay đổi.

Hoặc, anh ta từ trước đến giờ đều như thế này.

Trước đó một màn tốt đẹp, để cho tôi đắm chìm trong ôn nhu của hắn.

Tôi thiếu chút nữa quên mất, tôi hiện tại là ngược văn nữ chính.

Ánh mắt hắn nhìn tôi, dường như là ẩn nhẫn, nhưng lại thoáng qua.

Thay vào đó là sương giá đầy màu.

“Tô Mạt, bọn anh chỉ cần ương ương một quả thận, cũng không phải muốn mạng của con bé.”

“Huống chi, Tiểu Dương là con của anh, mạng của nó cũng là mạng!”

6

Ương Ương bị Lục Trạch mang đi.

Tôi bị nhốt trong biệt thự và cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài.

Anh ta cũng lừa dối cha mẹ anh ta vì lý do tôi đi nghỉ ở nước ngoài.

Dì Chu mỗi ngày đều mang đến cho tôi video của Ương Ương.

Trong video, Lục Trạch ôm Ương Ương, bố mẹ Lục đều chọc con bé vui vẻ.

Ương Ương cười khanh khách, hai gò má phấn phấn.

“Thiếu phu nhân xem, tiểu thư thật đáng yêu a!” Dì Chu giơ điện thoại di động lên, nói với tôi.

Phải, con bé dễ thương biết bao.

Nhưng mà…

Tôi nhìn Lục Trạch trong video vẻ mặt cha hiền lành cười, vì sao anh ta có thể vừa đóng vai một người cha tốt, vừa nghĩ đến việc làm tổn thương Ương Ương nhỏ bé như vậy.

Thấy tôi không lên tiếng, dì Chu cũng thở dài.

Dì ấy thậm chí cố gắng an ủi ta: “Thiếu gia là đứa bé tôi nhìn lớn lên, nó đối với thiếu phu nhân còn có tiểu thư thật lòng tôi cũng là nhìn thấy, thiếu gia hắn, sẽ không nhẫn tâm như vậy…”.

Nói đến phía sau, thanh âm của dì ấy cũng bởi vì chột dạ mà yếu đi.

Ai sẽ tin đây, nếu hắn thật lòng yêu tôi và Ương Ương, cũng sẽ không nhốt tôi ở chỗ này, hại mẹ con chúng ta chia lìa.

Tôi muốn gặp Ương Ương của tôi một chút, ôm co bé một cái.

Tôi bắt đầu nhốt mình trong phòng và bắt đầu tuyệt thực.

Chờ ba ngày tôi không ăn không uống hôn mê, Lục Trạch mới nguyện ý dẫn Ương Ương đến gặp tôi.

Tôi vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Lục Trạch.

“A Mạt, không nên làm chuyện ngu ngốc.”

Tôi quay đầu lại và phớt lờ anh ta.

Sau đó tôi nghe thấy tiếng cười của Ương Ương, tôi bất thình lình đứng dậy, ống kim trên tay cũng bị kéo đứt.

Tôi bất chấp đau đớn trên mu bàn tay, cướp đi Ương Ương từ trong tay dì Chu.

Con bé nhìn tôi với đôi mắt mở to và mỉm cười.

Nhìn con bé cười, tôi cũng cười, cười, nước mắt không ngừng chảy.

Ương Ương của tôi a, tôi nên bảo vệ con như thế nào.

Tôi ngước mắt nhìn Lục Trạch, trong mắt anh có thương tiếc, có áy náy, nhưng không thấy tình yêu ít ỏi kia.

Tôi hỏi hắn: “Lục Trạch, có thể trả lại Ương Ương cho em không?”

Anh ta im lặng, tôi hiểu ngay lập tức.

Một lúc lâu sau hắn mới nói: “A Mạt, anh muốn nghĩ biện pháp, em chờ một chút, chờ một chút…”

Vệ sĩ từ trong ngực tôi mạnh mẽ ôm Ương Ương đi, một giây Khi Lục Trạch bước ra khỏi cửa phòng, tôi dùng giọng nói khàn khàn của tôi nói với anh: “Lục Trạch, tôi sẽ hận anh cả đời.”

Thân hình của hắn dừng một chút, cuối cùng vẫn không chút lưu tình rời đi.

Tôi vô lực ngã xuống giường, lỗ kim trên mu bàn tay mơ hồ đau nhức, đau lòng càng sâu.

Một lần nữa tôi cảm thấy sự bất lực trong thế giới này.

Tôi chỉ có thể một lần lại một lần thuận theo cốt truyện chết tiệt này, hết lần này đến lần khác chịu đựng thống khổ.

Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.com nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé



Các bạn đọc nếu thấy lỗi chương bấm vào thống báo lỗi chương báo giúp admin để cập nhật lại nhé!